30.4.2025 Khi Tự Hào Không Chỉ Là Một Cảm Xúc

01 “Concert” Quốc Gia với mọi cung bật cảm xúc

Những ngày cuối tháng Tư, TP.HCM rực rỡ trong nắng và trong cả lòng người. Từ sáng sớm tinh mơ cho đến đêm khuya, hàng chục nghìn người – trong đó có rất nhiều bạn trẻ – đã tập trung bên các tuyến phố trung tâm chỉ để chờ đợi, để ngắm nhìn từng khoảnh khắc chuẩn bị cho lễ diễu binh trọng đại kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Người trẻ lúc này, họ không chỉ “đi xem cho vui”, họ đang sống trong một khoảnh khắc đầy tự hào – tự hào vì được đứng dưới cùng bầu trời mà 50 năm trước, biết bao lớp người đã nghẹn ngào hạnh phúc khi hô vang hai chữ “Độc lập”. Có nhiều bạn học sinh mặc áo dài trắng, tay cầm cờ đỏ sao vàng, ánh mắt rạng rỡ khi nhìn đoàn diễu binh lướt qua. Có nhóm sinh viên thức đến tận khuya để giữ chỗ sớm, chỉ để nhìn thấy đội hình diễu hành đi qua thật gần. Nếu bạn nhìn vào ánh mắt của họ, những lớp người trẻ kế cận, đó không còn là những hoạt động phong trào cho có với bè bạn, đó là sự tự hào dân tộc đơn giản nhưng thuần khiết nhất mà bạn có thể cảm nhận toát ra từ ánh mắt và nụ cười của họ. Hoà bình thật đẹp!

Một bạn trẻ tên Khánh, sinh viên năm ba ở TP.HCM, chia sẻ sau khi đứng chờ hơn 4 tiếng để xem buổi tổng duyệt diễu binh:
“Em chưa từng thấy lễ duyệt binh ngoài đời. Đứng giữa dòng người đông nghẹt, nghe tiếng nhạc quân hành vang lên, nhìn từng bước chân đồng đều của các chiến sĩ, tự nhiên em thấy sống lưng mình lạnh đi vì xúc động. Mình may mắn quá khi được sinh ra trong hòa bình.”

Tự Hào Từ Những Điều Rất Nhỏ

Không cần đợi đến ngày lễ chính thức, không khí 30/4 đã lan tỏa từng con hẻm, từng quán cà phê, từng dòng tin nhắn bạn bè rủ nhau “đi xem duyệt diễu binh”. Những lá cờ Tổ quốc tung bay trước hiên nhà, những bức ảnh chụp cảnh chuẩn bị đại lễ được chia sẻ hàng loạt trên mạng xã hội – tất cả đều là những dấu hiệu bình dị mà mạnh mẽ về tình yêu nước trong lòng người trẻ hôm nay.

Có bạn trẻ mang theo máy ảnh, chụp lại từng khoảnh khắc luyện tập của bộ đội rồi đăng lên Facebook với dòng caption: “Tổ quốc trong từng bước chân.” Có em bé ngồi trên vai bố vỗ tay reo hò khi đoàn xe qua, còn người mẹ thì mắt ngân ngấn nước, không nói nên lời. Những hình ảnh ấy không cần lời giải thích – vì trái tim ai cũng cảm nhận được một điều: chúng ta đang sống trong một thời khắc thiêng liêng. Khắp nơi, mọi khoản khắc dường như đều nhường lại cho sự hiện diện của sự kiện trọng đại dân tộc.

Biết Ơn Và Trách Nhiệm

Không chỉ háo hức, người trẻ hôm nay còn đầy ắp sự biết ơn. Họ biết rằng 50 năm trước, để có một Việt Nam nhộn nhịp phát triển và thanh bình như bây giờ, đã có bao người nằm lại, bao nước mắt đã rơi, bao hy sinh đã lặng lẽ… Và chính điều đó khiến niềm tự hào không trở nên hời hợt. Đó là niềm tự hào đi kèm với trách nhiệm – trách nhiệm muốn sống tử tế hơn, giỏi giang hơn, cống hiến nhiều hơn cho đất nước.

Một bạn trẻ trong đội sinh viên tình nguyện chia sẻ sau khi tham gia hỗ trợ điều phối giao thông cho buổi tổng duyệt: “Mỗi việc nhỏ mình làm hôm nay là một cách để tri ân những người đã làm nên ngày 30/4 năm ấy. Lúc nào cũng nhớ rằng, mình đang sống tiếp phần ước mơ mà họ chưa kịp sống trọn.”  

ứa nước mắt chưa….

30/4 – Là Hẹn Ước Của Triệu Trái Tim Việt Nam

Dù bạn là ai, ở thành phố lớn hay vùng quê xa, 30/4 luôn là điểm hẹn của niềm tin, của lòng tự hào dân tộc. Và năm nay, người trẻ không đứng ngoài cuộc. Họ không cần ai nhắc nhở, không cần ép buộc. Họ tự tìm đến, tự cảm nhận, và rồi tự biến cảm xúc ấy thành hành động – từ một cái chia sẻ, một cái chào cờ, một bức ảnh, cho đến cả những lý tưởng lớn trong cuộc sống.

Đó là cách mà thế hệ hôm nay – bằng chính trái tim nhiệt huyết của mình – đang viết tiếp câu chuyện lịch sử bằng những chương mới: tươi sáng, mạnh mẽ và đầy hy vọng.

Bác và các thế hệ đi trước hãy tự hào và an tâm nhé!

J60s.

Để lại một bình luận